Trong cuộc sống, rất nhiều khi tâm hồn thật mỏi mệt. Sống ở đời, có nhiều lúc thấy đau tận đáy lòng. Lúc mỏi mệt chỉ muốn có bờ vai để dựa vào; khi đau đớn chỉ mong nghe thấy một câu an ủi.
Thông thường khuyên người khác rất dễ dàng, tới phiên mình mới cảm thấy bối rối. Vật ngoài thân thì nhận định rõ ràng, đến tình cảm lại không thể tỉnh táo.
Ai cũng mong khi mình khóc sẽ có người vỗ về, lúc mệt mỏi có nơi để nương tựa, gặp vất vả có người quan tâm đến, thời gian lâu vẫn có kẻ nhớ thương,…Nhưng chúng ta đều hiểu: Cuộc sống là tự mình lo, nước mắt cũng tự mình lau, mưa gió tự che chắn lấy, hương vị tự mình cảm nhận.
Người bản lĩnh đến đâu cũng có lúc không vững, lòng kiên định thế nào cũng có khi bị trúng thương. Nếu mệt rồi thì phải biết nghỉ ngơi, tim đủ đau thì nhanh tay buông bớt.
Kiềm nén lâu ngày cũng nên nói ra một lần, chất chứa quá nhiều thì cũng cần bày tỏ, ấm ức quá sâu hãy cứ khóc một trận. Vì nếu không bộc bạch, ai biết bạn áp lực nặng mức nào; không nói ra, ai hiểu hết những khó khăn bạn gặp phải; không chia sẻ, ai hay đâu những cảm nhận bạn đeo mang…
Mệt rồi thì nghỉ ngơi, vất vả quá thì điều chỉnh lại, nhịn nhiều rồi cũng nên nói bớt ra. Trên thế gian này, nếu không biết tự thương mình, còn chờ ai thương bạn?
Ai là người thương mình nhất?