Thế giới này chúng ta chỉ đến một lần, sao không vui vẻ mà sống? Sinh mạng này chúng ta chỉ có một, sao không tận lực hết lòng?
Thế nào gọi là có phước?
Tai không nghe chuyện thị phi, mắt không thấy việc tranh đấu, miệng không nói lời hại người.
Sao mới đáng vui mừng?
Trải qua nhiều lận đận vẫn không bị quật ngã, gặp hoàn cảnh đau khổ chí nguyện vẫn kiên cường. Tâm cảm nhận được ánh sáng, lòng mỗi ngày càng mở rộng.
Một năm phát sinh bao nhiêu chuyện, chuyện không tốt thì quên đi, chuyện ý nghĩa thì lưu giữ. Gặp phải vấn đề bực dọc nên nhanh chóng cho qua, việc làm mình khó chịu thôi đừng suy nghĩ mãi.
Thế gian người nào có phước báo lớn nhất?
Đời người vốn hình thành từ quên với nhớ, cuộc sống cần nên biết thêm – bớt đúng nơi.
Mỗi ngày phát sinh bao chuyện không lường trước. Có vui, có buồn, có tức giận, có bất lực, có đau lòng, có khi lại cười không được khóc không xong, có lúc giải thích kiểu gì cũng không thể rõ ràng,…
Bất luận sự việc thế nào cũng đều là khảo nghiệm. Chỉ khi đối diện với sinh tử mới phát hiện ra tất cả đều là chuyện nhỏ, như khói bay qua mắt mà thôi.
Cứ cố gắng sống tốt, đừng để hổ thẹn với bản thân! Thế giới này chúng ta chỉ đến một lần, sao không vui vẻ mà sống? Sinh mạng này chúng ta chỉ có một, sao không tận lực hết lòng?
Thời gian còn lại không nhiều, phải chú ý sức khỏe, để lòng tới nội tâm, đừng bạc đãi bản thân quá mức. Nói nhỏ với chính mình: Bắt đầu từ hôm nay, phải sống thật vui vẻ, mỗi ngày!