Nếu như một ngày nào đó bạn chợt nhận ra rằng vô thường quả thật rất vô thường, người ta thương bỗng dưng không còn thương ta nữa…
Như nào là không còn thương ta nữa nhỉ? À là vì không thể thương ta được nữa rồi, vì họ bận, bận đi xa, một nơi rất xa, nơi mà ta không thể nào còn gặp lại họ được nữa. Nơi mà ta không còn nghe được tiếng họ nữa, nơi mà ta và họ là hai thế giới cách biệt.
Ừ, như thế nào nhỉ, có vẻ câu chuyện khá là buồn, buồn đến mức có thể ngồi khóc rất rất là lâu, có thể buồn đến mức mỗi lần ai nhắc đến hay gợi lại hình ảnh vẫn cảm thấy đau thương. Nhưng biết làm sao bây giờ, vốn dĩ vận mệnh là như thế, chúng ta mỗi người đến với thế gian đều có một thời gian hữu hạn, khi ở lại đây đủ rồi thì tự khắc sẽ phải ra đi mà thôi…
Một người sinh ra, lớn lên, nếm trải đủ mọi hỷ nộ ái ố của cuộc đời, chịu đựng biết bao đau thương sầu khổ, cũng thử qua vô vàng tư vị của hạnh phúc và vui vẻ. Có người thì sống một đời bình an, nhưng có kẻ lại chọn một cuộc đời đầy sóng gió. Sao lại gọi là chọn, là vì đơn giản nó đều nằm ở cách mà ta đối diện với mọi thứ.
Đôi khi cuộc đời không mấy tử tế với ta, có thể ta sẽ chọn cách đáp trả lại cuộc đời y như cách cuộc đời đối xử với mình, hoặc ta vẫn có thể chọn làm một người tử tế, làm một người bao dung ấy mà.
Đấy bạn thấy không, mọi thứ suy cho cùng thì vẫn là nằm ở chính ta mà thôi, có vẻ chúng ta hay kiểu đổ cho hoàn cảnh, cho người này người nọ, cho đủ thứ hết. Ồ không đâu, là do chính mình đấy, quay lại thôi bạn ơi, chậm một chút, nhìn lại nào, không sao cả, mọi thứ sẽ ổn cả mà, tuy việc này hơi khó khăn chút xíu nhưng bạn sẽ làm được thôi.
Khi ta thay đổi đi góc nhìn thì tự dưng lăng kính nhìn mọi thứ của ta sẽ khác hoàn toàn, ừ kì diệu lắm, rồi tự dưng bạn sẽ thấy thương, thấy yêu tất cả hơn bao giờ hết. Bạn biết trân quý từng người, bạn biết bao dung tất cả. Rồi bạn sẽ thấy yêu đời, yêu người hơn.
Cười lên nhé bạn dù cuộc đời có ra sao đi nữa, khi trời còn xanh, nắng còn vàng, mây còn trắng, khi bạn còn hi vọng thì mọi chuyện đều có thể thay đổi được.
Sau khi một người ra đi mãi mãi thì tất cả mọi hỉ nộ ái ố có còn là gì nữa…
Đôi lúc chúng ta không thể tỉnh thức để nhận ra sự hiện hữu của mọi người xung quanh mình, sự hiện hữu này có thể sẽ biến mất đi một cách tự nhiên theo vô thường lúc nào ta chẳng biết được. Nhưng có khi đến lúc biến mất ấy ta mới nhận ra được sự hiện hữu hiển nhiên này.
Tôi đã nghe một cô bạn mình than phiền rằng cuộc sống đã quá áp lực rồi, đi làm cả ngày đã mệt đến độ chỉ muốn về nhà mà ngủ một giấc thật yên. Nhưng khi về đến nhà lại bị bố mắng là phòng quá bừa bộn, con gái gì chẳng chịu dọn dẹp phòng gì cả…Trong lúc ấy, áp lực cuộc sống, mệt mỏi, bực bội và tức tối, cô ấy đã cãi lại bố mình, đã lớn tiếng với bố mình, dù rằng trước đây cô chưa từng làm thế.
Một câu chuyện rất phổ biến ngày nay nhỉ. Tôi đã nói với cô ấy rồi sẽ có một ngày cô ấy sẽ ước rằng phòng mình bừa bộn như cái ngày hôm ấy và được nghe bố mắng rằng mình rất bừa. Cô bạn nhà tôi tự dưng khác rồi, cô ấy kéo tôi đi mua quà cho bố mình…
Chúng ta thấy gì nhỉ, sự hiện hữu của một người là vô thường, có thể hôm nay còn gặp cười nói vui vẻ hay cãi nhau, động tay động chân. Nhưng đâu biết được ngày mai chẳng còn cơ hội nữa… Đặc biệt là những người thương, người thân của chúng ta, có vẻ nhiều lúc chúng ta coi đó là cái gì rất ư hiển nhiên và cho rằng nó phải như vậy. Ồ, không đâu, đấy là điều kiện hạnh phúc tuyệt đẹp mà ta đang có được mà thôi. Nếu không biết trân trọng thì lúc mất đi chắc chắn sẽ là sự hối tiếc…
Một người mất đi rồi thì còn gì đâu nữa, hỉ nộ ái ố, vinh nhục, được mất, hơn thua, tất cả cũng còn ý nghĩa gì…
Vô thường cũng nhắc ta quay về. Lễ này, tranh thủ về để sống trọn từng phút giây với những người thân thương mình, bạn nhé!