Tôi đã từng phiêu diêu theo một đoản khúc trong “Đoá hoa vô thường” của Trịnh Công Sơn, nghĩ mãi về một đóa hoa rất hồng buổi sớm, nở hết trong hoàng hôn chỉ để đợi gió vô thường lên.
Một ngày khi đất trời vẫn giữa mùa xuân thì chị bỗng nhiên hóa thành mây trắng. Chị nhẹ tênh trôi giữa cơn gió vô thường, nhưng nặng lòng bao người ở lại. Có những giọt nước mắt, có những tiếng thở dài, có những âu lo về một thanh âm không biết khi nào sẽ vọng tới gọi đích xác tên mình. Vô vàn dấu hỏi, dấu chấm than và nốt lặng nối nhau rơi xuống, mênh mang.
Bàn làm việc của chị vẫn bộn bề nhiều tập bài chưa chấm. Sinh viên của chị vẫn ngóng chờ điểm thi cuối khóa đang ngủ quên. Sao chị vẫn để công việc mãi hoài dang dở?
Ngày tạm biệt chị, chúng tôi gửi theo một dòng “Các em thương chào Chị” vào với gió mây, như một lời chia tay có thật nhiều yêu thương dẫn lối. Mỗi một chúng tôi đều đang đi trên con đường của riêng mình, có những nghĩa vụ phải đảm đương, có những vui buồn nhân sinh khi hoan hỉ đón chờ, khi thản nhiên chấp nhận. Cơn gió vô thường thổi qua đời chị không khỏi gợn lên trong lòng chúng tôi những đợt sóng ưu tư.
Trong đêm sâu, tôi bước qua phòng con trai tôi chỉ để nhìn con đang say ngủ giữa độ tuổi thanh xuân. Tôi ngắm con trai tôi và nghĩ tới con trai của chị. Rồi đây con của chị sẽ đi tiếp một chặng đường thiếu vắng bóng mẹ có khi yên lặng dõi theo, có khi ấm áp vòng tay giang rộng. Rồi đây con của chị sẽ dắt tay bạn gái về nhà, nhưng sẽ không còn mẹ con đứng đó tươi cười chào đón người con thương nữa. Chị đang thong dong ở những phương nào, khi con trai chị đang trên những bước đường hướng đến tương lai?
Một buổi sáng đầy nắng, con trai chị đến trường thay mẹ. Con để lại bàn làm việc của chị vẹn nguyên sách vở, như chị chưa hề đi xa, chỉ cầm theo một giỏ hoa thật đẹp là tình yêu của sinh viên dành tặng chị. Bước chân tôi tự động ra khỏi văn phòng và gấp gáp theo con ra thang máy. “Con đi xa ráng học giỏi, giữ tâm bình an và luôn cất mẹ trong tim, con nhé.” Con quay lại mỉm cười để cảm ơn tôi. Trong thoáng chốc tôi chợt nhìn thấy chị, vẫn nét cười đó, vẫn dáng điệu đó, trong hình hài của một thanh niên vững chãi, tự tin.
Sự sống là một chuỗi tiếp nối, giữa nhân duyên muôn nẻo rộng dài. Nếu không đặt nặng quá vào sự còn mất của bản thân và tập cách biết nhìn ra cái miên viễn của hành trình tiếp nối ấy, ta sẽ thấy mình vững vàng hơn trước những thử thách của chuyến tàu mang tên số phận. Ta không kiểm soát được giờ ta bước lên hay bước xuống tàu, vậy sao ta nhọc lòng muốn kiểm soát những khoảnh khắc thật ngắn ngủi của cuộc hành trình để thả rơi hết thảy niềm vui, trong khi chuyến tàu ấy cũng lướt qua những nẻo bình yên cho tâm ta an trú?
Tôi đã từng phiêu diêu theo một đoản khúc trong “Đoá hoa vô thường” của Trịnh Công Sơn, nghĩ mãi về một đóa hoa rất hồng buổi sớm, nở hết trong hoàng hôn chỉ để đợi gió vô thường lên. Đi qua năm tháng, tôi vẫn mong chờ gió nhưng với một tâm thế khác, bởi gió mạnh cuốn tan mây đen, còn gió nhẹ lại đưa hương thơm thanh khiết của đóa vô thường đến giúp bao người gội rửa miền tâm đang lấm bụi. Gió muôn đời vẫn thổi, nếu ta gọi là gió vô thường hay gió đưa hương của đóa vô thường thì danh xưng sẽ gắn liền với tính chất, cứ theo ta đến hết cuộc hành trình.
Từ nay khi nhớ về chị, tôi sẽ nghĩ về con trai của chị đang tiếp nối hành trình của mẹ. Rồi tôi sẽ ngân nga những câu hát thật dễ thương của một nhạc sĩ trẻ biết an trú những miền vui trên chuyến tàu cuộc đời:
“Tôi học cách xua đau thương bằng nụ cười
Và bằng niềm tin ở con người
Nếu một mai tôi có bay lên trời
Thì người ơi, tôi đã sống rất thảnh thơi
Nếu một mai tôi có đi qua đời
Thì người ơi, tôi đã sống rất tuyệt vời.”
(Nếu một mai tôi bay lên trời – Hứa Kim Tuyền)
______
(*) Tác giả là giảng viên chuyên ngành Ngôn ngữ Anh và Tư duy biện luận tại Đại học Quốc tế và Viện Đào tạo Quốc tế (Đại học Quốc gia TP.HCM)