Người con Phật không bao giờ ghen tị với sự thành công của người, thèm khát và tìm cách chiếm đoạt những cái hay, cái đẹp của người. Đó là ý của bài thơ này.
Nắng không rọi bên tôi buổi sáng,
Mà chiếu qua nhà người hàng xóm lung linh.
Cho nên dù đã bình minh,
Bên tôi vẫn tối hỏi mình buồn không?
Nếu đã hỏi tôi xin thưa rõ:
Lòng của tôi sáng tỏ trăng sao.
Chẳng buồn chẳng chút ghen nao.
Nắng bên nhà bạn khác nào như tranh.
Tranh tươi đẹp khi tôi mở cửa.
Cảnh nên thơ gội rửa tâm hồn.
Nên tôi chẳng chút lòng tham,
Chiếm mua nhà bạn như hàng thường nhân.
Có một thứ mình chung bạn nhỉ?
Dù bên này hay ở bên kia.
Đó là tiếng của con chim,
Líu lo đang hót trên vòm cây cao.
Nên tôi chẳng bao giờ có ý,
Phải tìm mua chiếm ngụ căn nhà.
Bởi vì buổi sáng bước ra,
Nắng không chiếu dội chan hoà bên tôi.