Tháng Giêng qua nhanh như làn gió thoảng, nhưng hương xuân lãng đãng trong sương mờ giăng giăng mỗi buổi sớm mai vẫn níu tâm tôi hướng về phía quê nhà.
Mỗi sáng thức giấc trong không gian an tĩnh của riêng mình, tôi trôi đi theo từng cơn gió thoang thoảng một làn hương vương màu lam khói ở miền thương nhớ ấy. Tôi lại thấy bóng quê thấp thoáng. Tôi lại nghe đâu đây có tiếng trống tâm bền bỉ gọi tôi về.
Chẳng biết tự bao giờ tôi thích được miên man trong dịu nhẹ thanh tao của một nụ trầm gửi hương vào gió, trong tiết trời buốt lạnh có khi đến tái tê của những ngày xuân vẫn còn đến độ tháng Giêng Hai. Đường về nhà ngoại có một lối dài theo con phố cổ, còn lối kia men theo dòng sông xanh biếc lững lờ trôi. Con đường phố cổ ấy có một nếp cũ đã hơn hai mươi năm qua cứ khơi thương gợi nhớ trong lòng tôi mỗi độ xuân về. Những khoảng sân gạch cũ, những mái hiên xanh rêu trên con phố ấy luôn vấn vít những làn khói lam bay, trong lãng đãng mùi trầm hương thanh thoát. Với tôi, làn khói vương màu mây chiều ấy cũng là chỉ dấu dẫn đường những đứa con xa mau rảo bước về nhà, để nối sợi dây kết với một nẻo đã qua, để thì thầm lời mời những người thương đã đi xa cùng về vui vầy bên con cháu.
Có năm tôi về nhà theo lối ven sông vào một chiều xuân thênh thang sương khói. Mặt sông cũng vương màu lam của khói sóng trong bảng lảng sương mờ. Tiết trời càng giá lạnh, khói sóng càng tỏa ấm, như quy luật bù trừ của mẹ thiên nhiên hào hiệp ân tình. Tôi nghe lòng chợt ấm hơn khi bắt gặp trong hương gió từ mặt sông có thoang thoảng hương trầm. Tôi biết mình đã về dù ngõ nhà ngoại vẫn còn xa, bởi một lẽ giản đơn là nơi nào có làn hương thuần khiết của trầm, nơi đó có rộng dài lối về nhà ngoại. Cả một nẻo quê dường như đang neo mình vào sâu lắng, an yên.
Khi bóng ban mai vừa thấp thoáng ở miền thương quá đỗi là thương ấy, tôi sẽ sàng thức dậy, nhẹ nhàng đốt nụ trầm bé xíu khoác sắc áo vàng nâu giản dị chốn lam thiền. Rót một tách trà thoang thoảng hương nhài, cắm vài bông cúc mai vừa hé nụ vào chiếc lọ xinh xinh, tôi tạm quên những vướng bận học hành để trôi vào những miền an yên được sẻ chia qua từng trang sách nhỏ. Gượng nhẹ, nâng niu, từ từ, thủng thẳng, tôi gội rửa cõi tâm trong không gian thanh thoát của đất trời. Tôi nhẹ nhàng bay đi, theo làn khói mỏng manh từ nụ trầm đang tỏa hương ngan ngát.
Mẹ tôi nói trầm hương là lối vào miền tỉnh thức, để hướng đến thiện luân, để kiên định một cõi tâm thuần khiết. Trên những bước đầu tiên của cuộc hành trình vào đời theo dẫn dắt của khoa học, tôi chưa có nhiều ý niệm về những nẻo tâm linh của trầm hương trên quê mẹ. Tôi chỉ biết trong tôi có một tình yêu rất chân thật dành cho làn hương lan tỏa từ một loài cây gỗ chứa nhiều nhựa thơm trải dài qua mấy tỉnh miền Trung trong đó có quê tôi. Với tôi, mùi trầm hương dịu dàng như tình yêu của mẹ, mạnh mẽ như níu kéo của quê hương tôi nơi miền sương khói ấy.
Sau này dù có đi xa đến những phương trời lạ, tôi sẽ men theo làn khói lam bay và làn hương lãng đãng của trầm mà tìm về miền thương của riêng mình.