Sự khôn khéo không phải do trời ban, mà nhờ biết cách rèn luyện tu dưỡng mỗi ngày.
Người khôn khéo rất nhiều khi giả ngốc để tránh những chuyện rắc rối bất an không cần thiết, trong khi những kẻ khác cứ cứng đầu lao tới để chứng tỏ mình bản lĩnh.
Người khôn khéo bỏ qua một lựa chọn không phải vì lười, vì khó mà bởi họ đã có mục tiêu tốt hơn để phấn đấu.
Người khôn khéo không bao giờ lấy tiêu chuẩn bản thân để bình phẩm kẻ khác, vì họ biết mỗi người là một cá thể riêng.
Người khôn khéo sẽ không dùng sự thiếu sót để phê phán khiếm khuyết của người, vì họ hiểu tương lai còn rất dài, trước khi nắp quan tài đậy lại thì không thể nói trước ai hay hơn ai.
Người khôn khéo không có nhu cầu kết giao nhiều bạn bè mà luôn tập trung nâng cao bản thân. Vì họ hiểu thời gian rất quý giá, bạn hữu quan trọng ở chất lượng, nếu kết giao rộng thì không thể sâu. Có quá nhiều người qua lại chỉ đánh mất sự yên tĩnh quý giá để tu sửa chính mình.
Người khôn khéo sẽ không bao giờ cố nói thêm một câu vô nghĩa hay một lời tổn thương ai đó. Vì họ biết lời nói không giải quyết được vấn đề bằng im lặng và hành động.
Người khôn khéo không có nhu cầu chứng tỏ mình bằng miệng lưỡi, mà thường để sự chú ý vào thái độ của người khác, làm thay đổi cảm nhận của đối phương về mình hay một vấn đề nào đó.
Người khôn khéo luôn chọn cách tha thứ cho người, khoan dung cho mình. Họ không cầu giàu sang, chỉ mong không thẹn với lòng.
Người khôn khéo dù nhận biết nhân tình lạnh nhạt nhưng không nói, hiểu rõ cuộc đời vốn khổ đau mà không than, thấy được mạng người ngắn ngủi nên trân trọng mỗi phút giây được sống… Bạn có phải là người khôn khéo?
Thật lòng đối đãi, tình nghĩa sẽ đậm sâu