Trả ai cái kiếp luân hồi/ Về nơi cố quận mà ngồi thong dong/ Trả luôn mấy bận lưng còng/ Gá thân, rồi tự đèo bồng nghiệp duyên.
Trả bao tâm thức đảo điên
Theo con sóng biển tan miền đại dương
Trả tình mấy bận tơ vương
Dùng dằng lũy kiếp mù sương, gập ghềnh.
Liêu xiêu bóng trúc qua thềm
Sông thời gian vẫn bồng bềnh lặng trôi
Còn gì sót lại trong tôi
Thả theo mây trắng bên trời loãng tan..
Trả ai cơn mộng trần gian
Nghìn năm mở mắt… mơ màng lối xưa!
Bàn chân nhịp điệu mơ hồ
Giữa thiên thu lại đứng chờ thiên thu,
Trả trời, đất thuở âm u
Trả luôn nhịp võng lời ru mẹ hiền.
Tấm thân sinh tử, ưu phiền
Kiếp tằm mấy độ oan khiên tự ràng.
Trả rừng thu ngọn lá vàng
Trả thơ cho bút, trả đàn cho dây.
Tôi về ”mặt mũi xưa, nay”
Vạn duyên, hoàn lại chốn này vạn duyên…