Đến bệnh tham sắc. Đây cũng thuộc loại bệnh trầm trọng. Bệnh này lấy thuốc quán bất tịnh để trị.
Quán thân nhớp nhúa bẩn thỉu, tự nhiên bớt tham sắc.
Vì sao chúng ta dính mắc với sắc đẹp?
Vì nhìn mọi người qua dáng vẻ bên ngoài, chứ không thấy tột cùng phần bên trong.
Đức Phật thấy rõ con người chỉ là một đãy da hôi thối.
Đó là lẽ thật mà chúng ta lại không dám nhận.
Nghe hôi liền kiếm nước hoa bôi lên cho thơm, thấy đen liền lấy phấn thoa lên cho trắng.
Đó là đánh lừa nhau, chứ không có lẽ thật.
Sự thật thì từ đầu tới chân, chỗ nào cũng nhớp hết.
Nếu thân thật đẹp đẽ, sang trọng, lẽ ra trong ngoài đều phải tốt đẹp, nhưng đằng này vừa có rịn chảy chỗ nào thì ta liền nghe hôi hám nhơ nhớp.
Đó là Phật dạy chúng ta thấy đúng như thật giá trị của con người.
Khi đã thấy thân là đãy da hôi thối, mình có muốn tìm vài ba đãy da hôi thối ở chung nữa không?
Một mình đã chịu không nổi rồi, còn thêm hai ba cái nữa thì quả là khổ!
Nhờ quán vậy chúng ta không còn đắm mê sắc đẹp.
Đó là chưa nói sắc đẹp không thể tồn tại lâu dài.
Chỉ lứa tuổi thanh niên vẻ đẹp mới sung mãn, chứ tới bảy tám mươi tuổi thì da nhăn má hóp, lúc đó hết đẹp rồi.
Cái đẹp chỉ tạm một thời mà người ta lại lầm mê, đắm đuối theo nó. Phật dạy quán thân này nhơ nhớp, là quán ngay nơi mình chứ không phải quán nơi người khác.
Nhiều người không biết, nghe Phật dạy quán thân bất tịnh, rồi thấy ai dễ thương liền quán trên người đó, quán một hồi thương thêm!
Phải quán ngay nơi mình, biết rõ thân nhơ nhớp, gớm thân mình thì thân người khác cũng sẽ gớm.
Quán bất tịnh thành công thì bệnh tham sắc không còn.
Nên nói đó là thuốc trị bệnh tham sắc.
Toa thuốc trị bệnh tham
Trích trong: Hoa Vô Ưu Tập 3.