19.1 C
Chư Sê
Thứ năm, 28 Tháng mười một, 2024

Một đêm với sự chết…

Có thể bạn quan tâm

- Advertisement -spot_img

Hãy quán sát nỗi sợ hãi của quý vị… Một ngày, khi hoàng hôn buông xuống, không gì khác ngoài màn đêm bao phủ… Nếu tôi cố gắng thuyết phục được với chính mình, tôi đã không bao giờ đi, nên tôi dắt theo một chú tập sự và đi vào bãi tha ma…

“Nếu thời điểm chết đã đến, cứ để nó chết. Nếu tâm của tôi bướng bỉnh và ngốc nghếch, cứ để nó chết”…Đó là tôi nghĩ về phần tôi như thế. Thật ra trong tâm, tôi không sẵn sàng đi nhưng tôi tự thúc giục mình đi. Khi cái chết đến với mọi sự vật giống như vậy, nếu quý vị vẫn chờ đợi mọi thứ thuận buồm xuôi gió, quý vị sẽ kết thúc, không bao giờ chịu khép mình thực tập. Khi nào quý vị tự giác nỗ lực thực tập? Thế nên, tôi quyết định đi.

Ảnh minh hoạ.

Ảnh minh hoạ.

Trước đây tôi chưa bao giờ ở bãi tha ma. Khi tôi đến đó, không ngôn ngữ nào có thể diễn tả được cảm giác của tôi lúc ấy. Chú tập sự muốn che lều ngay kế tôi nhưng tôi không có lều. Tôi bảo cậu ta ở xa ra. Thật sự, tôi cũng muốn cậu ở gần cho có người, nhưng rồi tôi quyết định ở một mình. Tôi bảo cậu đi xa xa, mặt khác tôi cũng mong cậu ta giúp tôi.

“Nếu quá sợ hãi hãy chết đêm nay.”

Tôi sợ hãi nhưng tôi dám. Không phải là tôi không sợ, nhưng tôi anh dũng. Cuối cùng rồi, quý vị cũng phải chết thôi.

Thật may, lúc trời tối cơ hội đến với tôi. Người ta mang tới một xác chết. Tôi may mắn đây! Tôi không thể cảm nhận cảm giác của mình ngay cả chân chạm trên mặt đất, tôi muốn chạy thoát, nơi đó thật quá rùng rợn. Họ muốn tôi làm một số nghi thức tụng kinh cầu nguyện khi hoả thiêu nhưng làm như không có liên quan gì, tôi đi khỏi chỗ ấy. Một lát sau, khi họ đi khỏi rồi, tôi trở lại và thấy họ đã thiêu thi hài ngay bên cạnh chỗ của tôi, mấy thanh tre dùng để khiêng xác chết họ quẳng trên chỗ tôi ngồi.

Bây giờ tôi phải làm gì đây? Làng không ở gần, đi hai hay ba cây số mới tới.

“Thôi đành, tôi sẽ chết đây, tôi sẽ chết đây…” Nếu quý vị không bao giờ dám làm điều đó, quý vị sẽ không bao giờ biết nó là gì. Đó thật sự là một kinh nghiệm giá trị.

Trời càng lúc càng tối đen, tôi tự nhủ chạy đi đâu trong cái nghĩa địa này.

“Thôi, coi như chết đi. Người ta được sinh ra trong trần thế này để mà chết.”

5/5 - (1 bình chọn)
- Advertisement -spot_img

Đọc tiếp

- Advertisement -spot_img

Dành cho bạn

MessengerZalo