Con người sống ở đời, không nên trông mong cuộc sống sẽ không có “bi ai thống khổ”, việc nên trông mong là tự thân ta có dược bản lãnh chịu đựng được cái khổ để từ đó mà trưởng thành, mà thấu hiểu nhân sinh…
Phật giáo chủ trương “Oán thân bình đẳng,” là dù thân hay thù, mình cũng đều xem như nhau. Lòng nhân từ của chúng ta đối với ai cũng nên bình đẳng, không phân biệt thân sơ, khinh trọng.
Trải qua vài việc sẽ nhìn rõ vài người. Nhìn rõ vài người lại hiểu thấu vài chuyện. Trời có lúc nắng lúc mưa, lòng người cũng nhiều khi thay đổi. Kết giao bạn hữu đừng phân biệt cao thấp giàu nghèo, mà quan trọng chân thành trong đối đãi.
Hạnh phúc ở trong tâm ta. Nghĩ là hạnh phúc thì sẽ cảm thấy hạnh phúc, nghĩ là đau khổ thì sẽ cảm thấy đau khổ. Hạnh phúc là biết đủ, biết hài lòng với những gì mình có. Hay nói đúng hơn hạnh phúc là biết mình thực sự cần cái gì và có được cái mình cần.
Hãy nhớ rằng “đừng đợi đến khi giàu rồi mới bố thí” bởi giàu mà bố thí thì phước không nhiều, còn chính lúc ta nghèo mà biết cố gắng bố thí thì phước ta rất lớn.