Quay lại Tánh giác sẵn có nơi mọi chúng ta là biết trở về với Phật. Chạy sang Tây thiên Đông độ cầu Phật, càng cầu, càng xa. Chính vì chúng ta quên Tánh giác của mình nên xem thấy Phật cao siêu xa vời, quá tầm vóc của mình.
Nếu mọi người nhận được Tánh giác thì đâu còn thấy Phật ngoài chúng ta. Lỗi lầm to lớn nhất là tại chúng ta có Phật mà không dám tự nhận.
Hãy nghe ông Sa di Cao đối đáp với Ngài Dược Sơn:
– Dược Sơn hỏi: “Ta nghe ở Trường An rất náo loạn, ngươi có biết chăng?”
– Sa di Cao thưa: “Nước con an ổn”.
– Dược Sơn hỏi: “Ngươi do xem kinh được hay thưa hỏi được?”
– Sa di thưa: “Chẳng do xem kinh được, cũng chẳng do thưa hỏi được”.
– Dược Sơn hỏi: “Có lắm người chẳng xem kinh, chẳng thưa hỏi, tại sao chẳng được?”
– Sa di thưa: “Chẳng nói họ không được, chỉ vì họ không chịu thừa nhận”.
Bởi không dám thừa nhận Tánh giác của mình, nên người ta chạy cầu Phật bên ngoài. Càng chạy ra ngoài, người ta càng sa lầy trong mê lầm. Phật bên ngoài chỉ là đối tượng để cảnh giác chúng ta thức tỉnh. Trái lại, chúng ta không thức tỉnh mà đi xin xỏ, ỷ lại vào Phật bên ngoài. Thế là đã mê lại thêm mê. Cần phải thức tỉnh, nhận Tánh giác hay Pháp thân Phật ngay nơi thân năm uẩn này, mới thật người đạt đạo.
Trích: “Yếu chỉ Thiền Tông”