Nhân kỷ niệm 10 năm thành lập, một công ty mỹ phẩm nổi tiếng tổ chức cuộc thi “Người phụ nữ quanh tôi”. Theo đó, người dự thi phải gửi đến những lá thư ngắn nói về người phụ nữ đẹp nhất mà mình đã gặp, đã quen biết hoặc đã cùng sống.
Kèm theo là chân dung của người đẹp này. Trong vài tuần lễ, công ty đã nhận được hàng ngàn lá thư gửi về.
Trong số này, có một lá thư gây được sự chú ý đặc biệt. Tác giả là một cậu bé 9 tuổi sống trong một ngôi nhà ở một ngõ cụt của xóm nhà ven kênh rạch. Lá thư còn đầy lỗi chính tả. Có đoạn viết:
“Người phụ nữ đẹp đó ở cách nhà cháu một dãy phố. Cháu đến thăm bà mỗi ngày. Bà làm cháu cảm thấy mình là một đứa trẻ có giá trị và quan trọng nhất trên đời. Bà cùng chơi với cháu và chăm chú lắng nghe những câu hỏi của cháu. Bà hiểu cháu rất rõ và khi cháu ra về bà luôn nói to lên là bà rất hãnh diện về cháu. Bức ảnh đó cho các ngài thấy bà quả là người phụ nữ đẹp nhất. Cháu hy vọng sau này sẽ có một người vợ đẹp như bà.”
Bị hấp dẫn bởi lá thư, ông giám đốc công ty muốn xem ngay hình người phụ nữ đó. Cô thư ký đưa ra tấm hình của một bà cụ tươi cười nhưng đã rụng hết răng, mái tóc muối tiêu của bà được búi gọn sau gáy, và những nếp nhăn hằn sâu hai bên má dường như lu mờ đi phần nào dưới vẻ lấp lánh của đôi mắt sáng trong xanh đầy tự tin.
Cuối cùng, ông giám đốc mỉm cười nói:
– Rất tiếc là chúng ta không thể dùng chân dung của người phụ nữ này để quảng cáo cho công ty được vì bà đã chứng tỏ cho mọi người biết rằng, để trở nên người phụ nữ đẹp, chẳng cần đến những mỹ phẩm của công ty chúng ta! Thật tiếc!
Người phụ nữ vĩ đại nhất