Bạch Đức Thế Tôn, con thấy con là đại dương, tất cả các dòng sông trên trái đất đều chảy về con. Bạch Đức Thế Tôn, con thấy con bốc hơi thành mây, rong chơi trên trời và trở thành mưa, thành tuyết, thành nước đá rơi xuống trên đỉnh núi.
Con thấy con trở thành những dòng nước từ từ trôi về đại dương trở lại. Con đem sức sống cho muôn người, muôn loài, cho cỏ cây, đất đá, đem lại tươi mát, nuôi dưỡng và trị liệu cho sự sống. Con biết là con đang ở trên con đường về lại đại dương nhưng con không vội vã, vì ngay trong giờ phút này con đã là đại dương, con đang là đại dương.
Con đang là dòng sông này, nhưng con cũng là những dòng sông khác, chưa bao giờ con không là nước, chưa bao giờ con không là đại dương. Vì vậy cho nên con không vội vã. Con thích rong chơi, con thích để thì giờ của con làm đẹp cho sự sống, cho muôn loài.
Bạch Đức Thế Tôn, Ngài cũng là đại dương, Ngài cũng đã từng biến thành mây, thành tuyết, thành dòng sông. Ngài đang tiếp tục là đại dương, là mây, là tuyết, là những dòng sông. Ngài không phải chỉ là một dòng sông, Ngài là nhiều dòng sông. Con cũng vậy.