Một Thiền sư thấy một cội tùng già cành lá sum xuê, tán lá như cây dù Ngài liền quyết định nghỉ ngơi ở trên. Về sau lại có rất nhiều chim khách làm tổ xung quanh, thần thái Ngài tự tại hòa thuận rất dễ mến, mọi người nhân đó gọi là Thiền sư Ô Khòa (ổ quạ).
Một hôm người Thị giả tên là Hội Thông ở bên cạnh Thiền sư, lúc từ biệt ra đi, Thiền sư hỏi: “Ngươi định đi đâu?”.
Hội Thông trả lời: “Con là người xuất gia theo Phật, thế nhưng từ trước giờ Hòa thượng chưa từng dạy con lời nào, cho nên con định đi nơi khác để tham học Phật pháp”.
Thiền sư cười khà khà nói: “Ôi tưởng chuyện gì… chứ nói về Phật pháp thì ta đây có chút đỉnh”.
Hội Thông hỏi: “Phật pháp của Hòa thượng là thế nào?”.
Thiền sư bèn rút một sợi chỉ trên chiếc ca sa đang mặc hướng về Hội Thông thổi phù một cái. Hội Thông liền lãnh hội được ý chỉ của Phật pháp.
Đối với thiền mà nói, khổ não chính là do chúng sanh không rõ tự tâm là Phật tâm. Cho nên không luận là ngôn ngữ hay hành động đều chỉ bày cho chúng sanh khơi mở cái bảo tạng nguồn thiền vốn có của mình. Thiền sư Ô Khòa này chính là dùng hành động của thân thể để thân thiết chỉ bày cho Thị giả Hội Thông, khiến tâm an tĩnh trở lại, lấy tự nhiên làm Thầy, lấy tự tâm làm Thầy. Chúng ta có thể học được rất nhiều điều ở đấy!