Trong mỗi người đều có một bầu trời riêng, có khi mưa gió cũng có lúc quang đãng, mình ở trong đó và người khác không thể xen vào.
Trong mỗi trái tim đều có những phân đoạn tình cảm, có lúc ngọt bùi cũng có đoạn đắng cay, đôi khi mình không thấy rõ và người khác cũng không hiểu được.
Vì tâm tình không thể nói ra, mới gọi là tiếng lòng; vì nước mắt không thể tuôn rơi, mới thấy đời nghiệt ngã.
Suốt ngày phơi bày nụ cười rạng rỡ trước bàn dân thiên hạ, sẽ khó lòng sẻ chia khi cần tâm sự. Quen với những đắc ý thành công, thì nỗi đau khổ không còn cơ hội bày tỏ.
Lời khuyên người khác đều là chân lý, nhưng chuyện đến bản thân mình lại nghĩ mãi không thông. Việc người khác thì tỉnh táo rõ ràng, khi gặp phải lại đau đầu nhức óc, là chuyện chúng ta thường hay mắc phải.
Có một số việc nếu không đến với mình, sẽ không cảm nhận hết nặng nhẹ; một vài tình cảnh nếu không tự kinh qua, sẽ không hiểu hết cảm xúc bên trong.
Nếu biết rõ mưa gió cuộc đời hay nắng đẹp nhân gian đều chỉ tạm thời, quan trọng là những gì còn lại sau đó, thì bận lòng chi những dịch chuyển đổi thay?!
Hãy sống tốt con người hiện tại của mình, là được!
(Trích “Thả trôi phiền muộn”)