Thuở trước, các nhà hiền trí, khi nguy hiểm xảy ra cho mình, cũng đã nghĩ đến phương tiện ấy để giải thoát sự đau khổ kia. Nhờ suy nghĩ như vậy, họ được thoát khỏi đau khổ do nạn chết đem lại. Nói vậy xong, bậc Ðạo Sư kể câu chuyện quá khứ.
Này các Tỷ-kheo, không phải chỉ nay thiếu nữ Bà-la-môn này vu cáo Ta điều không có thật. Thuở trước, nó cũng đã vu cáo rồi. Nói vậy xong, bậc Ðạo Sư kể câu chuyện quá khứ.
Trong rất nhiều bản kinh sau này, Đức Phật đã nhắc lại sự từ bỏ. Ngài không chỉ từ bỏ danh vọng, quyền lực, tài sản, vợ con, tôi tớ..., mà còn bỏ cả mắt mũi, tay chân, bỏ cả thể xác... để hướng đến Vô thượng Bồ-đề.
Thuở xưa Đức Phật diễn nói Kinh Pháp cho hàng trời người ở tại Tinh xá Kỳ Viên gần thành Phong Đức. Bấy giờ có hai vị Khất Sĩ mới xuất gia ở thành Vương Xá và muốn đến bái kiến Đức Phật.
Người sống vượt ra khỏi giới pháp thì năm nguy hiểm sẽ chờ đón. Nếu không dừng lại và chuyển hóa những hành vi giết chóc, trộm cướp, tà dâm, dối trá và say sưa, nghiện ngập thì hậu quả về mất mát tài sản, tai tiếng, sợ hãi, si mê và khi chết đoạ vào địa ngục là điều không thể tránh khỏi.
Nếu có người xác định cuộc đời anh ta chỉ có đau khổ nên anh ta bây giờ không nỗ lực cố gắng gì nữa, mà chỉ chấp nhận những quả xấu tới và nhẫn nại chịu đựng trong đó để trả quả. Thưa thầy như vậy là nghịch pháp hay thuận pháp ạ?
Con có trải nghiệm là càng nhẫn nhịn con càng dễ dàng cho kẻ xấu thực hiện mưu đồ đen tối. Dường như sự nhẫn nhịn luôn bị kẻ xấu lợi dụng, vậy có nên nhẫn nhịn mãi không?